Có bà đang cho đàn gà gồm một gà mẹ và vài con gà con ăn. Khi quay vô nhà trở ra thì mụ ta phát hiện con gà mẹ lạc con đi đâu mất toi ! Điên tiết, mụ ta mới đứng giữa sân quay đủ bốn phương tám hướng và chửi “kẻ nào ” dám bắt “con công, con phượng” của bà ! Mụ ta chửi liên hồi bất tận và độc địa khiến hàng xóm chột dạ mà bản thân ông chồng của mụ cũng ái ngại. Rồi hàng xóm vốn dĩ “yêu hòa bình” mới bàn nhau mỗi người đem mỗi con gà của nhà mình nuôi qua “trả lại” cho mụ ta để được yên thân, có một ông không tìm được con gà nào (vì có nuôi đâu mà tìm được) sẵn thấy có con vịt nhà cũng túm qua mang “trả lại” cho mụ với lời xin lỗi vì “trót dại” bắt trộm gà nhà bà ! Mụ ta hí hửng ôm ba con gà và một con vịt vào nhà và chợt nghĩ : “Mình mất một con gà, mới chửi có một hồi mà thu lợi được ba con gà và một con vịt, bây giờ mà hô mất một con lợn, cố chửi thì có khi chúng nó mang mấy con bò tới trả !” Thế là mụ ta ra trước sân và hô hoán “Tiên sư cha đứa nào bắt trộm con lợn của bà !".......đấy chính là " Được đằng chân lân đằng đầu ! "
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét